Em muốn rời khỏi kiếp này nhưng mà em biết bố mẹ mình sẽ buồn, đau khổ, tiếc thương em nên em muốn hỏi có cách nào dần tách rời mình khỏi cuộc sống
... Xem thêmmình sắp không chịu nổi rồi.
Mình năm nay là học sinh cuối cấp. Mình bị các bạn trong lớp cô lập. Ngay cả những người mình nghĩ sẽ không bỏ rơi mình cũng rời đi rồi. Lần đầu tiên mình bị cô lập là hồi l6, là do lỗi của mình trước. Nhưng bị cô lập kinh khủng quá, mình bị ám ảnh luôn. Từ đó mình sống khép kín hơn, mình luôn cố làm hài lòng mọi người, không dám nói ra chính kiến của mình và rồi mình thành một đứa nhạt nhoà trong lớp. Đến năm l8 việc cô lập này mới hoàn toàn biến mất nhưng mình phải sống với những tồn thương quá khứ ấy suốt năm l8. Mình có đầy đủ các dấu hiệu của trầm cảm, đã có những lúc mình suy nghĩ đến việc tự tử nhưng mình còn có bố mẹ. Không chỉ việc trên lớp mà gia đình cũng làm mình áp lực. Suốt năm l8 ấy mình sống trong tội lỗi và sợ hãi.Dạo gần đây, tình trạng mình bị cô lập bắt đầu quay lại. Mình có một đứa bạn thân, bạn ấy từng cô lập mình nhưng mình hiểu là do tính của mình trước nên bạn ấy mới làm vậy. Tính mình như vậy mà bạn ấy vẫn chấp nhận, mình thấy biết ơn lắm. Nhưng bạn ấy cũng là người cô lập mình tiếp. Vẫn là lỗi của mình trước nhưng một phần cũng là do bọn mình có mindset khác nhau và không hợp tính nhau nữa nên mình quyết định nghỉ chơi. Bọn mình kết thúc trong yên bình nhưng sau khi nghỉ chơi bạn ấy nói xấu, nói kháy mình. Bạn ấy còn bảo những người bạn xung quanh mình nghỉ chơi với mình và mấy bạn ấy nghỉ thật. Mình hoàn toàn cô đơn và lạc lõng trong lớp, còn phải nghe mấy lời chỉ trích từ nhóm của bạn ấy. Dù không phải lần đầu nhưng mình vẫn không thể quen nổi. Mình thấy chả ai cần mình cả. Mình muốn tự sát nhưng mình thấy có lỗi với bố mẹ. Mình nên làm gì đây ạ?
0 bình luận
Mới nhất