Tôi không rõ sống để làm gì nữa, cảm giác như đang chịu tội. Có lẽ bạn sẽ nói tôi yếu đuối, vô dụng, tôi không phản bác vì đó là sự thật.
Hầy! Tôi cảm thấy mệt lắm, chán nữa. Chỉ muốn ngủ rồi mãi mãi không tỉnh lại. Thật ra tôi rất muốn tự sát, nhưng lại sợ, còn vì sao sợ tôi cũng không rõ.
Nhưng hễ đêm tối một mình, hoặc khi nằm xuống chuẩn bị ngủ, tôi lại nhớ cái hồi covid. Khi đó tôi gần như không còn sức để nói chuyện, hô hấp rất khó khăn, nhưng đầu óc lại thoải mái lạ thường. Và cũng vào thời khắc đó, tôi bỗng nhận ra, chết không thật sự tệ như vậy.
Có điều cuộc đời trêu ngươi, tôi nghĩ rằng bản thân sẽ chết, nhưng sau vài hôm đã khỏe lại. Ài! Tôi mong răng cha mẹ không nên sinh ra tôi. Tôi biết ơn họ, nhưng nếu họ không sinh ra tôi thì tốt biết mấy.
Hầy! Mệt thiệt, chán nữa. Giờ làm sao để bán nội tạng đây nhỉ? Tôi muốn trước khi chết để lại chút tiền cho chị gái, để cuộc sống chị ấy dễ thở hơn.