Chuyện đến cớ sự này, một phần là lỗi nằm ở tôi. Bố mẹ tôi đều là những người truyền thống, mang tư tưởng lạc hậu. Thời bây giờ đầy người vô sinh hiếm muộn, muốn có con trước khi cưới cho chắc ăn. Còn ông bà thì vẫn ôm khư khư quan điểm, phụ nữ về nhà chồng mà chửa trước là hư hỏng.
Hồi tôi về nhà báo người yêu mình có bầu và xin cưới, bố mẹ chẳng hào hứng đâu.
Thậm chí mẹ tôi còn quay ra hỏi:
“Này, con có chắc đó là con mình không đấy? Nhỡ đổ vỏ hộ đứa khác thì sao? Mẹ sợ lắm”.
Tất nhiên, tôi không nghi ngờ gì về huyết thống của đứa bé trong bụng người yêu nên đã cam đoan rằng đó là con của mình. Còn bố mẹ tôi, dù không đồng ý nhưng cũng phải chấp nhận để hai đứa tổ chức đám cưới. Nói đến đám cưới, tới giờ tôi vẫn cảm thấy có lỗi với vợ. Người ta lễ đen tiền chục triệu, mẹ tôi thì chẳng bỏ xu nào.
Chúng tôi đã thống nhất không ra ở riêng. Có hai lý do: Đầu tiên là vì tài lực kinh tế chưa đủ. Nếu mua nhà riêng, chúng tôi sẽ phải vay nợ rất n