🔥 Bài đăng hot nhất

Chị dâu tiêu hết tiền ăn hàng tháng, bỏ mặc mẹ tôi ốm đói, muốn nhà cửa an yên cũng chẳng xong

Nếu tôi nói ra, gia đình sẽ mất đoàn kết, nhưng khi im lặng, tôi cảm thấy rất ấm ức, đặc biệt là khi suy nghĩ về mẹ. Bà đã dành cả cuộc đời hy sinh cho tôi và anh trai của tôi. Bây giờ, sống với con trai chỉ một năm, tôi gặp phải nhiều vấn đề như vậy, và khi già đi, tôi không biết sẽ phải trông cậy vào ai.

Cha tôi mất khi tôi 6 tuổi, và từ đó, mẹ nuôi tôi và anh trai tôi lớn lên. Trong mắt mẹ tôi, anh trai tôi là niềm tự hào. Mẹ tôi luôn mong muốn anh trai tôi có được sự nghiệp và sống cùng con trai. Vì vậy, mẹ tôi đã đầu tư nhiều tiền vào việc học của anh. Sau khi anh lấy vợ, mẹ đã bán đất để hỗ trợ cho anh và chị dâu mua một căn nhà thành phố.

Tôi là con gái, và tôi hiểu rằng tôi không thể được ưu ái như anh trai tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy đau lòng. Khi tôi kết hôn, mẹ chỉ cho tôi 3 chỉ vàng, trong khi chị dâu của tôi được trao 5 chỉ. Khi tôi phàn nàn, chị dâu của tôi nói rằng tôi cũng sẽ nhận được số vàng tương tự từ mẹ chồng của mình khi tôi kết hôn. Tuy nhiên, tôi không chắc chắn rằng chị ấy nói đúng hay sai. Tôi biết rằng mẹ tôi ủng hộ anh trai tôi và chị dâu của tôi. Khi tôi và chị dâu cãi nhau, mẹ tôi cũng đứng về phía chị dâu. Khi tôi thất nghiệp và ở nhà, chị dâu của tôi nhờ bạn bè giúp tìm việc làm cho tôi.


Lúc đầu, tôi đã thấy công việc này chẳng có gì hay rồi. Làm được nửa năm thì bị công ty nợ lương, tôi nghỉ việc rồi về nhà nói chuyện với chị, rằng nếu có tâm thì chọn cho tôi một công việc nào tốt. Đừng có bảo tôi đi làm chỗ này chỗ kia, cuối cùng lại là chỗ chẳng ra gì. Tưởng chị ấy sẽ rút kinh nghiệm, ai ngờ lại nhảy dựng lên nói tôi không biết điều. Chị ấy giúp tôi có công việc là tốt lắm rồi, còn chuyện chỗ đó thế nào, tôi phải tự mình mà tìm hiểu chứ. Đấy, rõ ràng là chị dâu sai nhưng khi nghe chuyện, mẹ tôi lại cũng đứng về phía con dâu. Còn bảo tôi phải đi xin lỗi chị. Tất nhiên là tôi không làm rồi, bởi người bị nợ cả tháng lương là tôi cơ mà.

Năm ngoái, mẹ tôi ốm đau nằm viện khá nhiều. Do tuổi trẻ, bà lao lực kiếm tiền nuôi các con ăn học nên bây giờ về già có nhiều bệnh nền. Những lúc đó, tôi cũng thương mẹ lắm nhưng chẳng biết làm thế nào được. Vì tôi lấy chồng xa, gia đình lại không thuộc dạng điều kiện nên mỗi lần về là lại tốn kém đủ thứ. Còn chị dâu thì ở gần hơn, lại là phận dâu con nên việc nghỉ việc để chăm mẹ chồng là đúng.

Vậy mà Tết vừa rồi khi tôi về quê, chị ấy nói ý:

“Em đi lấy chồng rồi nhưng cũng không thể bỏ bê mẹ đến mức bà ốm nằm viện cả tháng chẳng về thăm được. Anh chị có cần em phải bỏ tiền ra để chăm mẹ đâu. Chỉ cần em có trách nhiệm một chút thôi, như thế cũng là an ủi mẹ mà”.

Tính tôi thẳng thật, tôi mới bảo luôn:

“Chị là con dâu của bà, chị là người có trách nhiệm đầu tiên là đúng rồi còn gì nữa. Em chưa sắp xếp được, chẳng lẽ em lại bỏ chồng con để về với mẹ à? Chị nói như mình có hiếu lắm, nếu được thì sao không đón mẹ đến sống cùng luôn đi?”.

Tôi nói thế xong, chị dâu cũng hết lời để cãi luôn. Thế rồi ra Tết được vài ngày, tôi nghe anh trai bảo sẽ đón mẹ lên sống cùng. Nói thật, tôi cũng vui vì mẹ được gần con cái. Nhưng có lẽ anh chị ấy đón mẹ đến sống là nhìn vào mảnh đất mà bà đang ở. Nếu không thì sao tự nhiên họ lại tốt với mẹ đến thế được?

Mặc dù vậy, tôi vẫn ủng hộ anh chị. Vì mẹ ở một mình cũng nguy hiểm lắm. Vậy mà từ tháng 1 đến bây giờ, mẹ tôi vẫn nhập viện 3 lần. Hôm bữa về thăm mẹ, tôi sốc vì bà gầy mòn đi, người chẳng có chút sức sống nào. Xót mẹ, tôi mới hỏi chị dâu rốt cuộc đã chăm bà thế nào. Chị ấy tỉnh bơ bảo vẫn chăm như bình thường, nhà 3 người lớn, 1 trẻ con mà tháng tiêu hết 5 triệu tiền ăn. Dinh dưỡng lúc nào cũng đầy đủ, chỉ là thể trạng mẹ tôi yếu nên không hấp thu được thôi.

Trời ạ, nhà tôi có 2 người lớn và 1 đứa trẻ con mà tháng nào cũng hết 7, 8 triệu tiền ăn rồi. Chắc chắn là chị dâu không chăm mẹ tôi đến nơi đến chốn nên mới để mẹ tụt cân nhanh chóng như thế. Điều đáng nói là khi tôi góp ý, chị dâu lại chẳng hề tiếp thu. Còn nói tôi thích thì cứ đến đón mẹ mà sống cùng. Để xem bà có tăng được cân nào không.

Tôi đúng là con gái nhưng làm gì có trách nhiệm phải đón mẹ về. Hơn nữa nếu tôi đưa bà về thì chồng và nhà chồng cũng không cho nữa cơ. Khổ vậy đấy mọi người ạ. Bây giờ về nhà rồi, tôi vẫn còn xót xa khi nghĩ đến mẹ. Chẳng lẽ tôi lại gửi tiền ăn cho chị dâu mỗi tháng để chị ấy cải thiện bữa ăn cho mẹ. Theo mọi người, tôi làm vậy có hợp lý không?

-----------------------------------------

Tham gia Minigame Dự đoán tài chính sắp tới của bạn, trúng 50k => tại đây

Chị dâu tiêu hết tiền ăn hàng tháng, bỏ mặc mẹ tôi ốm đói, muốn nhà cửa an yên cũng chẳng xongChị dâu tiêu hết tiền ăn hàng tháng, bỏ mặc mẹ tôi ốm đói, muốn nhà cửa an yên cũng chẳng xong
1
62k
2 Bình luận

2 bình luận

Chỉ muốn nói một câu " Con gái không chăm được thì ngậm miệng". Người ta là con dâu người ta chăm sóc mẹ mình còn không cảm ơn biết điều lại đứng chỉ chỏ nói này nói kia.

1 năm trước
Thích
Trả lời

Làm sao thì cũng không vẹn toàn được.

1 năm trước
Thích
Trả lời
Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!
Quảng cáo
Quảng cáo