Em có phải bị bệnh trầm cảm không ạ
Hồi còn rất nhỏ cụ thể là lúc em 5 tuổi thì lúc đó nhà em có 1 đứa em gái và em là cj hai , nói là cj 2 nhưng mà em với con bé cũng bằng tuổi nhau thôi. Có lẽ vì được coi là cj 2 nên bame k qtâm đến em nhiều lắm, nhưng lúc đó em chỉ cảm thấy tuổi thân thôi, chẳng dám nói vì sợ bame lại bảo yếu đuối. Sau đó em được gửi về quê ở với ông bà nội, sau khi bame lén lên thành phố làm mà không cho em biết, nhưng thật ra em hiểu chứ, họ là đi kiếm tiền nuôi 2 đứa em, lúc đó em không khóc chỉ có egái e là khóc thôi, mãi mới dỗ được. Khi vào lớp 1 vì khuôn mặt em có khuyết điểm vì thế mà ông bà nội, chú, bác đều lấy khuyết điểm trên mặt em ra trêu chọc khi ấy e vừa tuổi thân vừa trốn đi khóc. Đỉnh điểm là đến 1 ngày nọ ôngba nội e đã kêu e là đ.ĩ ngay trước mặt bame cx như chú, bác... Khi đó e cố kiềm nước mắt rồi bỏ đi, 7 năm... Đó chính xác là khoản thời gian e bị bn bè trêu chọc, xa lánh cũng như bị người thân kêu là đ.ĩ . Việc đó trở thành vết nhơ cũng như nó ám ảnh e đến tận bây giờ. Ba e ngoại tình nhiều lần và bị phát hiện, mẹ e càng ngày trở nên cáu gắt hơn, vì là cj 2 nên e k dám lm 2 ng họ buồn, luôn cố học , chỉ cần họ sai bảo là e sẽ cố gắng làm, nhưng lớn dần e cảm thấy họ luôn luôn qtâm egái còn bản thân e luôn phải dậy sớm canh nhà, lm vc nhà, lặt rau, lau nhà, rửa chén, nấu cơm... Mọi việc dồn dập khiến e bất mãn mà khóc lớn nói với bame là hãy thương đều được không..? Cứ nghĩ họ hiểu r nhưng không phải, ngày hôm sau e vẫn phải lm như trước. Ông bà của e luôn cổ hũ, la mắng chửi những câu nặng nề, sau 7 năm chịu đựng e đã có ý định 44 rất nhiều, khi nói ra họ lại ns e là khùng là ngu, sau đó lại tiếp tục chửi rủa. Cuối cùng e đã hoàn toàn suy sụp mà không khóc nỗi nữa, e quyết định nếu thi trượt c3 e sẽ 44. E muốn hỏi e làm như vậy có đúng không ạ..?