Mình sợ đau nên không dám tự sát. Nhưng những lời nói của gia đình lại khiến em chết từ bên trong. Dường như lúc mới bắt đầu lớn, hiểu ra những lời thị phi và xỉa xói ở ngoài kia, mình lại có cảm giác nhạy cảm, dễ khóc hơn đối với những chuyện trong gia đình. Nhưng một vài khoảng khắc , mình thực sự muốn chết , giải tỏa tiêu cực bằng nước mắt không thể khiến mình khôn nguôi , lúc ấy , chỉ có cái chết mới làm mình cảm thấy dễ chịu. Và mẹ đã bao giờ hiểu cho mình không vậy ? Người ta bảo nước mắt cũng chính là máu , có lẽ nước mắt không màu nên ba mẹ tưởng con cũng không đau. Sự bất công là ở chỗ mình học cả nửa ngày thì cha mẹ không nói , nhưng khi mình dành ra 3-4 phút để giải tỏa thì họ lại dùng những lời ác ý để chỉ trích mình . Mình rất muốn buông lơi cuộc đời này và phó mặc nó vỡ tan . Vẫn là lúc câu nói gây cho mình sự ám ảnh không dứt : " Tao đẻ ra mày , tao giết mày được..."