Dạo gần đây,kinh nguyệt của em đến sớm nên đã đi khám và biết rằng mình đang bị stress,căng thẳng.Do em còn đang là học sinh và đang trong thời gian thi cuối kì ở trường nên bác sĩ và bố mẹ em cứ nghĩ là đang áp lực chuyện học hành nhưng không phải thế và em cũng không thể nói ra áp lực thật sự của mình .
Thật ra là em càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi với những lời nói ,sự áp đặt của bố mẹ .Em tự thấy mình là một học sinh ngoan ,giỏi,nghe lời ...kiểu như trong mắt người khác em đúng chuẩn là "con nhà người ta" .Em còn luôn hòa đồng ,vui vẻ với bạn bè .Nhưng những người tưởng chừng như bình thản ,tốt đẹp như thế thì chẳng ai biết được họ đã trải qua những gì và em cũng không thể tâm sự với bất kì ai.
Bố mẹ em cũng gần như bố me của tất cả mn vậy luôn luôn so sánh em với người này kia dù em đã làm rất tốt .Từ lúc còn bé đến giờ mỗi lần đạt thành tựu nào cũng chưa bao giờ được bố mẹ động viên hay khen thưởng ,đến lúc phạm lỗi thì bỉ chỉ trích thậm tệ .Em từ bé rất hiểu chuyệ