Em mệt quá.
Em nên chết đi, vì người duy nhất em coi là người thân, mẹ em đã không còn cần em nữa rồi, cô ấy có 1 gia đình mới, 1 đứa con gái nhỏ. Và 1 người chồng mới, ít tệ bạc hơn cha ruột em. Em hướng nội, em hiểu điều đó, em không thể mở lòng, em sợ họ cho nó là bình thường, em đã lâu rồi, em không tìm thấy sự đồng cảm nào nữa. Em mệt lắm, mệt vì tại sao mẹ em lại không bỏ rơi em đi cho rồi, sao lại cho em cảm nhận 1 gia đình không thuộc về em, Không ai lắng nghe em, kể cả mẹ em. Em từng nghĩ mẹ do tính tình hay cáu gắt mới như thế, nhưng rất yêu thương em. Nhưng em có lẽ đã lầm. Em luôn muốn mẹ hiểu em một chút, chỉ một chút thôi. Nhưng mẹ em không thể hiểu, mẹ chỉ biết chửi em, và suy nghĩ những điều không hay về em. Em đã từng yêu thương mẹ rất nhiều, cố gắng hiểu cho quyết định của mẹ, cho vất vả của mẹ. Nhưng em, thứ em nhận lại chỉ là lời trách móc của mẹ và tiếng chửi bới của mẹ. Em mệt lắm em thật muốn chết, em chẳng còn hi vọng gì nữa. Bao nhiêu hi vọng của em, về một cuộc đời bìn
... Xem thêm