Chết, không có gì là nhẹ nhàng
Em là sinh viên năm 2, không biết phải nói thế nào, vì nỗi đau này đã tồn tại 13 năm, em nghĩ rằng. Với độ tuổi này ai cũng có thể điều chỉnh được tâm lý cá nhân, nhưng em chẳng thể điều chỉnh, đã mấy lần em suy nghĩ mình có lẽ nên chết đi.. luôn là sự công nhận xã hội, nhưng khi về nhà em lại chẳng tiếp xúc được với người thân, chỉ vì căn bệnh tâm lý em giấu kín hơn 10 năm, là em rất ghét bị người khác giới chạm vào, em bị ám ảnh bởi những quá khứ trước kia, điều đó ba em, từ nhỏ em chẳng gần gũi ba mình dù một lần vì em bị sợ, ông ấy cũng chẳng thương yêu gì, chẳng có ai chửi rằng " tao muốn đạp từ đầu mày xuống dưới đất" , " tao muốn đẩy mày ra cho xe tông chết mày " đâu nhỉ..?