Có nên nhắn tin với chuyên gia tâm lý đó nữa không? Kiếp sau có nên "thài đâu" không?
Mẫu giáo không ai chơi cùng mình
Tiểu học mình chỉ có 1 bạn thôi, tuy có bạn nhưng mình luôn thấy cô đơn, cả lớp cô lập, đặt nickname xấu cho mình nhưng thay vì nói cho bố mẹ, mình chịu đựng, dù thương các sinh vật khác vì bị làm t.h.ị.t nhưng mình không "tiêu thụ thực phẩm bằng miệng" chay nên càng thấy tội lỗi, thương tụi nó hơn (mình tự nghĩ chúng nó không làm gì mình thì sao mình phải hại chúng). Mình lười đánh răng, gội đầu, học... Lớp 5 bạn bán cho mình 1 thứ 120k, lúc sau mình mới để ý ở ngoài 20k
Trung học, bạn duy nhất chuyển trường. Mình thấy nghe thấy tiếng 1 bạn chó đang hét trên đường đi học, mình thương quá nên "tiêu thụ thực phẩm bằng miệng" chay, mình có 4 bạn mới, không ai đánh mình nữa, mình có cảm giác cả lớp cứ nhìn mình. Lớp 7 - 8, sống ở quê lần đầu được lên nhà sách trên phố nên mình thích lắm, mình chọn đúng quyển về autism, giống lắm: nói chuyện 1 mình, nói chuyện với đồ vật, , thích ở 1 mình, ít nói... mình tìm hiểu nhiều hơn và tìm được nhiều chứng khác thấy giống mình: OCD, DID, bipolar disoder, pareidolia, Algiophobia, depression, concerned... ( có thể từng có hoặc đang có ) mình lỡ để lộ tin này với cả nhà, họ nói cho hàng xóm họ hàng, trường mình học, mình không muốn đên trường nữa
(Tiểu học đến trung học) Mình nhớ lại lúc bình thường nhìn thì hiền nhưng lúc bị trọc tức thì rất kinh khủng
Quê của mình vẫn còn dùng bạo lực dạy con nên bố mẹ ông bà đánh mình thì cũng khó tránh khỏi nhưng lạ là sau vài lần bị đánh, mình càng ngày sợ ông bà, bác đến 1 ngày thấy họ thì trốn
Tự trách mình quá thụ động, hướng nội, hướng ngoại không đúng lúc, tay lúc nào cũng nhanh hơn não, viết đến chai tay từ lớp1 rồi mà vẫn chưa học giỏi :(. Giá như bố mẹ mình chưa từng sản xuất ra mình thì chuyện này đã không xảy ra, giá như mình ăn chay sớm hơn thì body của mình đã không biến đổi, các sinh vật khác đã ít bị vào nồi hơn :(. Có lần mình đi thang máy, mẹ đòi đi cùng nhưng mình đòi đi 1 mình thế là mẹ gọi bố đến, mình chưa xong nên muốn ở lại, bố đánh vào đầu mình, mình có cảm giác như sắp ngất, mình tiết nước mắt, mình vẫn không chịu về, bố mẹ khéo mình về, mình tiết nước mắt nhiều hơn, đến nhà, mình tạo tiếng động lớn bằng cách rung thanh quản, tiết nước mắt cả đêm. Lần khác bố mẹ lừa mình đến bệnh viện t.â.m t.h.ầ.n. Sau 2 lần đó mình muốn moi nội tạng của bố mẹ ra, cứ nghĩ đến bố mẹ là mình lại tức, lúc gặp thì càng tức hơn, tuy nhiên mình không muốn làm họ đau. Cả bác mình nữa, cũng kể những thứ mình không muốn ai biết cho người khác
Mình đã tìm đến 2 chuyên gia tâm lý nhưng bố, mẹ mình nói bí mật của mình cho 1 chuyên gia, lúc này 1 người thì không trả lời, 1 người thì chặn mình đã nhắn với chú ấy "nếu cháu không giàu thì cháu cũng chẳng thèm sống nữa" (vì mình tưởng tượng nếu mình nghèo thì nhục lắm) nhưng chú ấy vẫn cắt đứt liên lạc với mình mình còn mình thì không đủ tiền để tìm ai khác, sau mỗi lần chú ấy chặn mình, mình nhục, mình không muốn nhắn với chú ấy nữa, mình bắt đầu nói nhiều từ vô nghĩa nhưng mình không kiểm soát được, càng ngày mình càng nói nhiều hơn
Bây giờ mình muốn biến mất hoặc qua đời hoặc sống 1 mình 1 thế giới theo đúng nghĩa đen T^T
em nên tâm sự với ba mẹ, bình tĩnh em nhé, bố mẹ nào cũng yêu con mình cả
Chào con! Thật rất tiếc khi phải nghe những lời chia sẽ đau lòng và cảm xúc tiêu cực từ con. Một vài lời gửi gắm đến con trong giai đoạn khủng hoảng tâm lý này. Con 12 tuổi – đúng, con vẫn là một đứa trẻ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cảm xúc, suy nghĩ và mong muốn của con không quan trọng. Người lớn đôi khi quên mất rằng con cũng có thế giới riêng, có nhu cầu được tôn trọng, có những bí mật nhỏ và những rung động đầu đời. Việc ba mẹ kiểm soát quá mức có thể đến từ tình thương và sự lo sợ. Nhưng sự thương yêu không có nghĩa là được quyền làm tổn thương người khác, kể cả con cái mình. Ba mẹ con có thể không cố ý làm con buồn. Nhưng họ cũng cần học cách yêu con đúng cách hơn – nghĩa là lắng nghe nhiều hơn, tôn trọng nhiều hơn, và kiềm chế sự kiểm soát khi không cần thiết. Việc đọc tin nhắn riêng tư của con là một hành động khiến con cảm thấy bị xâm phạm – điều này không sai. Con có quyền cảm thấy như vậy. Và những lời nói khiến con đau – con hoàn toàn có quyền nói lên điều đó. Tuy nhiên, “Con ghét mọi người, con không đáng được sinh ra” – đó là một suy nghĩ rất nguy hiểm. Đó là sự tuyệt vọng – nhưng không phải là sự thật. Con đáng được yêu thương, đáng được sống, và đáng được hiểu. Chỉ là bây giờ, con đang thấy mình đơn độc. Nhưng con không đơn độc – vẫn có người sẵn sàng lắng nghe con. Có thể là một người lớn khác, một giáo viên, một chuyên gia tâm lý, hoặc cả chính ba mẹ con – nếu họ hiểu được những gì con đang cố gắng nói. Nếu con có thể, hãy nói chuyện với ba mẹ một lần nữa – không phải để cãi nhau, mà là để chia sẻ đúng cảm xúc của con như con đã viết trong tin nhắn. Hoặc nhờ một người thứ ba giúp con truyền đạt. Nếu cảm xúc tiêu cực vẫn dâng cao, con nên được gặp chuyên gia tâm lý trẻ em – để con được chăm sóc đúng cách, không bị tổn thương thêm. Con không sai khi cảm thấy như thế này. Nhưng cũng đừng để cảm xúc giận dữ làm mờ đi niềm tin rằng cuộc đời con còn rất dài và còn rất nhiều người sẵn lòng yêu thương con đúng cách. Thương con!
Em bình tĩnh lại nào. Hãy tìm cơ hội thuận tiện nhất để tâm sự với bố mẹ. Hy vọng khi bố mẹ lắng nghe sẽ hiểu em hơn và sẽ không làm em tổn thương nữa.
Đôi khi bố mẹ cũng chỉ muốn bảo vệ con, nhưng có thể không nhận ra rằng điều đó khiến bạn cảm thấy ngột ngạt và thiếu tự do. Bạn hoàn toàn có quyền cảm thấy thế, nhưng đừng quá căng thẳng, vì cảm giác này sẽ qua đi. Hãy thử chia sẻ cảm xúc của mình với bố mẹ một cách nhẹ nhàng để họ hiểu và có thể thay đổi cách đối xử.
Việc bố mẹ thay đổi ý kiến liên tục, không tôn trọng quyền riêng tư (đọc tin nhắn của con) có thể khiến con cảm thấy bị tổn thương, mất lòng tin và cảm thấy không được tôn trọng. Những lời nói vô tình của bố mẹ, đặc biệt là khi con đang nhạy cảm, có thể gây ra những vết thương lòng sâu sắc. Con nên thử trò chuyện thẳng thắn với bố mẹ về cảm xúc của mình. Hãy nói với họ rằng con cảm thấy bị kiểm soát, không được tôn trọng và mong muốn có nhiều không gian riêng tư hơn. Con có thể đề xuất những thỏa hiệp, ví dụ như con sẽ chia sẻ với bố mẹ về những hoạt động của mình, nhưng bố mẹ sẽ không đọc tin nhắn của con nữa. Nếu việc trò chuyện trực tiếp quá khó khăn, con có thể viết thư cho bố mẹ để bày tỏ cảm xúc của mình. Nếu tình hình không cải thiện, con có thể tìm đến sự giúp đỡ của một người lớn mà con tin tưởng, ví dụ như thầy cô giáo, người thân hoặc chuyên gia tâm lý. Đừng giữ những cảm xúc tiêu cực trong lòng một mình, vì điều đó có thể gây ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của con.
Chuyên mục liên quan