Vực sâu không đáy
Tôi nhìn mình trong gương, một kẻ vô hình. Tôi là ai? Một đứa con gái bị ghét bỏ, một học sinh bị cô lập, một cái bóng trong chính gia đình mình. Tôi không thuộc về nơi này, không thuộc về thế giới này.
Mẹ tôi, bà ấy chỉ yêu anh trai tôi. Anh ấy là tất cả, là niềm tự hào, là tương lai. Còn tôi, tôi chỉ là một sai lầm, một sự thất vọng. Tôi cố gắng học giỏi, cố gắng làm hài lòng bà, nhưng tôi không bao giờ đủ tốt.
Ở trường, tôi bị bắt nạt, bị cô lập. Họ gọi tôi là đồ vô dụng, đồ lập dị, đồ đáng ghét. Tôi không có bạn bè, không có ai để tâm sự. Tôi cảm thấy mình như một con thú bị nhốt trong lồng, không có lối thoát.
Về nhà, tôi phải đối mặt với những trận đòn roi của bố. Ông ấy nói rằng tôi là một đứa con gái hư hỏng, không biết nghe lời. Ông ấy đánh tôi, chửi mắng tôi, nói rằng tôi không xứng đáng được sống.
Tôi muốn chết. Tôi muốn biến mất. Tôi muốn thoát khỏi nỗi đau này. Tôi muốn chấm dứt tất cả.
Tôi lên mạng, tìm kiếm những cách để tự tử. Tôi muốn tìm một cách nhanh nhất, ít đau đớn nhất. Tôi không muốn phải chịu đựng nữa.
Tôi không biết mình sẽ làm gì. Tôi cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực, chỉ cần một bước nữa là tôi sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Tôi không có hy vọng. Tôi không có tương lai. Tôi chỉ có bóng tối và sự cô đơn.😊(tay bôi chút nghệ nên vàng🤗)