Sắp thi cuối cấp rồi các cậu chúc tớ một câu nhé?
em tên C nay nay đã là học sinh cuối cấp 2-em thiên về nghệ thuật và sáng tạo nên ở trường ở lp việc học của em cũng không phải kém nhưng không đủ để giỏi.
🍂 cô đơn theo ta như cơn gió mùa hạ đi sang thu-
Em là người sống nội tâm, rất nhạy cảm và hay overthk-tính em cũng hòa đồng, cũng thích giúp đỡ người khác những kiêm soát cảm xúc không được tốt lắm. Những ngày đi học của bất kì ai cũng gặp qua nhiều khó khăn và em cũng vậy khoảng lớp 4 đến bây giờ có lẽ là những khoảng thời gian kinh hoàng nhất mà e từng trải qua.
->Năm lớp bốn, năm em bắt đầu bị các bạn cô lập và chế giễu chỉ vì lối suy nghĩ khác nhau về nhiều thứ như cách viết chữ, cách vẽ tranh và những cảm xúc thất thường của em-lúc em không để tâm mấy tại e chỉ nghĩ là cách bạn xấu tính.
->Lên cấp 2, lp6- em thấy khá là ghét bản thân vì đc cái giỏi hát giỏi vẽ giỏi văn là kiêu ngạo nên lúc đó em cũng có khá ít bạn
->rồi lên lp7-khởi nguồn của khoảng thời gian bị blhd, em đc cô phân công lm lp trưởng dù em thực sự ko muốn, em bị các bạn chê trách vì quản lí các bạn không tốt nên bọn em đã có lời lẽ qua lại với nhau, mặc cho những thành tích em đã xây dựng cho lp mặc cho những lần mạnh mẽ đáp trả chúng nó vẫn dùng những lời lẽ để châm chọc em em nhớ hồi đó có một bạn năm tên M đã đá vào bụng e vì bản cho rằng em lắm chuyện khi nhắc bn ko hút thuốc, những lần sau là những cuộc đánh nhau cả trai lẫn gái-những lời nói xấu những câu hỏi em chơi với ai?nhóm nào? nhưng ko ai biết là e đã rất cô đơn kể cả trong gđ- em có tìm đến sự trợ giúp của bố mẹ thầy cô nhưng vẫn vậy, bố mẹ thì thờ ơ cho rằng em là người gây chuyện trước tại e xấu tính không đáng có bạn còn cô giáo thì giải quyết quoa loa rồi thôi.
-> Lên lp 8 em cũng biết mình sai và cố gắng hòa đồng và khiêm nhường các bạn hơn vì thực sự em không muốn ghét ai cả-em khá vui vì thực sự có những bạn thực sự đã giơ tay ra chơi với em nhưng cũng có một số bn chỉ muốn lợi dụng em vì đúng là em có giá trị lợi dụng khá cao.
Hè lp8 lại là những ngày ám ảnh tiếp diễn, việc học cứ áp lực lên em-quá stress và không được giúp đỡ nên từ đây em cũng selfharm bằng cách rạch tay, đấm mạnh vào tường hay đập đầu vào tường, cái cảm giác nằm trên giường nghe bố mẹ cãi nhau cái cảm giác bị mẹ trách mắng và nói những lời lữ cay độc vì đã selfharm...em buồn lắm chứ-tội lỗi lắm chứ-mỗi lần như vậy em lại nằm gục xuống sàn nhà như để bản thân như được an ủi như được bình tĩnh hơn...
->lp9 cuộc sống khá ổn tuy chưa được chữa lành nhưng em đã cố bình tĩnh lại để tập trung vào việc học-đầu năm cũng tạm ổn, đầu kì hai đến rồi cuối kì hai cũng nhanh theo-em thấy vừa chân quý cuộc đời vừa thấy tội lỗi khi đã sống trên đời như một sự ô uế, vừa tan vỡ vừa thối nát,em thấy mình thấp kém, thấy mình càng không để được yêu thương-em rất quý các bn bằng tuổi em từ đó ranh giới giữa ngưỡng mộ và ganh tỵ cũng mỏng manh hơn-em thấy bản thân vô giá trị, em tự nói với bản thân rằng ''nhìn người ta bằng tuổi mình còn tài giỏi thế này-nhìn mày có khác gì thứ bỏ đi như bố mẹ m từng nói không?'' hay là ''cuộc sống này đẹp thật rất đẹp nhưng thật tiếc khi có tôi'' những câu nói vô thức nói ra trong tim những câu nói tiêu cực sai bảo em tự tử bằng cách nhảy lầu và đi qua đường cho xe tông đó là điều thường ngày mà em phải trải qua khi bản thân bị rối loạn nhân cách (nghe,thấy,hiểu được nhưng không kiểm soát được).
Không phải em yếu đuối nên mới thấy nó đáng sợ mà thực sự cái nỗi đau quặn thắt tim gan này đã bám theo em từ bé đến giờ rồi...cho đến bây giờ thực sự vẫn còn rất ám ảnh-em rất muốn xin lỗi bản thân- Xin lỗi Nguyễn Minh Châu vì đã khiến cậu ra nỗng nỗi này tớ hứa sẽ tìm cách sống tốt hơn! tớ hứa đó!
:33Còn nhiều chuyện buồn để kể nhưng em nghĩ là sự tiêu cực nên chấm sứt tại đây thôi, em không muốn nhìn thấy ai tan vỡ như em nữa-cảm ơn vì đã đọc! Goodluck ( ゚д゚)つ Bye
Chúc cậu thi tốt và sống thật hạnh phúc nhé-người bạn thân nhất của tớ