Mình là 1 người vốn quan trọng cảm xúc, đặt tích cực lên hàng đầu, vì mình hiểu rằng cuộc sống này muốn thành công thì phải có ý chí, sự quyết tâm. Nhưng không, người luôn cản mọi sự phát triển ấy lại là mẹ mình, dường như mẹ không muốn mình sống?… Maybe, từ nhỏ đến lớn mình sống trong những cảnh bạo lực gia đình, khi mẹ đánh đập ba mình, mẹ chửi bới và hành hạ tinh thần ông ấy rất nhiều, tạo dựng những lời nói dối rằng ông là người bạo lực và bị tống vào trại giam 2 tuần. Mẹ là người khiến ba bị thương đổ máu và mình là người đã lau dọn số máu ấy khi 6 tuổi. Nhưng mình vốn không bị ám ảnh, vì thời gian ấy mình có được những người bạn tốt, cho dù đến khi mình lớp 3, ba mình bị đột quỵ tim, dù may mắn sống sót nhưng bà ấy vẫn không để ông sống yên đến tận hôm nay. 4 năm qua, nhà mình chuyển đến một đất nước khác sống, và hạ sinh thêm 1 đứa trẻ, mẹ vốn bị trầm cảm nặng, hành động mất kiểm soát và giờ đây mình cảm giác mẹ có lẽ bị khùng?… Mình thương bà ấy, nhưng mình lại không cảm nhậ