tui muốn ngủ 1 giấc thật dài không bao h tỉnh dậy

tui rất mệt với cuộc sống của tui hiện h, đã từng rất giỏi nhưng h điểm chỉ lẹt đẹt còn dưới trung bình. Gia đình tui thì ko hề có tui trong mắt, kh quan tâm, kh yêu thương, thậm chí việc để đc đi học là tui đã quỳ xuống cầu xin và hứa sẽ trả vào tương lai, tôi mệt lắm cơ thể tui cũng yếu lắm ròi. Nhìn bạn bè khi bị bệnh được ba mẹ lo lắng chở đi bệnh viện, đó thậm chí là điều xa xỉ đối với tui. Tui thật hâm mộ họ vì dù tui có bệnh nặng ra sao, căn bệnh ấy đe doạ mạng sống của tui thế nào tui cũng chưa 1 lần được chở đi bệnh viện, à đôi khi tui còn xin ké thuốc bệnh viện của bn tui nếm thử vì đó là thứ cả đời tui cũng ko có.Tui đã kh bt mình trải qua những cơn bệnh ấy ra sao, lun lun phải đi học dù thở còn ko nổi. Có lẽ cái giá của những vc đó là h cơ thể tui rất yếu, cảm xúc cũng hỗn loạn. Tui chẳng có đồng nào trong người, đồ ăn chính của tui là những miếng ăn xin ké của bn bè và 1 vài chàng trai thích tui cho tui tiền vì thế tui cũng bị chửi và ghét rất nhiều, vì với tui đó là con đường sống duy nhất vì khi tui về đến ngôi nhà đó ngay cả đồ ăn cho chó cũng chẳng đc ăn, tiền được cho tui cũng chẳng dám sài mà cất lại để dành ở nhà.Thật ko may chị tui đã lấy hết tiền của tui 156k, tui bt với mn số tiền đó chẳng đáng là bao nhưng với tui nó là cả 1 gia tài, gia tài mà tui chẳng dám mua dù cục kẹo cho bản thân, là gia tài mà tui vứt bỏ hết sĩ diện ngoan như chó mới có đc, tôi chấp vấn chị nhưng chị vẫn thản nhiên ba mẹ bênh chị, bn bè bênh chị, vốn tính chị rất hoà đồng nên lun đc yêu thương, tui cũng mún giống chị nhưng hoàn cảnh của tui lại ko cho phép, nếu đc biến thành chị 1 ngày có lẽ là điều tuyệt nhất trong đời tui. Gia đình tui chẳng nghèo, họ nuôi dưỡng chị như 1 cô công chúa nào là mĩ phẩm đắc tiền, váy vóc lụa là, mẹ tui bà ấy rất tốt bụng, bà còn hay tổ chức từ thiện cho những ng nghèo khó. Đôi khi tui tự hỏi có khi nào mình chẳng phải con ruột ba mẹ, nhưng ko mặt tui rất giống mẹ từng nét trên khuôn mặt đều là nét của ba mẹ. Tui ko hiểu tại sao tui ngày nào cũng dậy 4h phụ công việc nhà, vừa đi học về là học mấy cô bán hàng h lm vc nhà tới 12h tối, sau đó tui mới có tg cho bản thân như tắm rửa ròi lại học bài đến mấy h sáng, đã từng cầu cứu biết bao lần biết bao người nhưng họ là gd của tui, chẳng ai có thể làm gì cảnh sát cũng chỉ khuyên bảo ba mẹ mấy câu ròi về. Tui sợ lắm tui ko mún tiếp tục những ngày tháng bị đánh, ko mún cơ thể đã yếu vẫn phải lm nhìu vc vay, tui cũng mún đc ăn, tui cũng mún đc thương, tui cũng mún đi bệnh viện như các bạn, tui mún đc ún thuốc, tui mún có thể vô lo mua cốc trà sữa, bây h tui chẳng có bn bè hay ai có thể tâm sự, tui mệt lắm

Tui không muốn sống nữa...

Thích
Chia sẻ
Lưu
Bình luận
9
1

Bài viết tương tự

0 bình luận

Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!
Topics not found