Em năm nay học 12, Gia đình chia rẽ và cái nghèo đeo bám dai dẳng không dứt, cha đối nghịch với mẹ, mẹ đối nghịch với anh hai và bà ngoại, em biết mẹ em rất khổ rồi, mọi thứ tồi tệ trên đời đều dồn hết lên vai mẹ, đôi lúc em rất ngưỡng mộ mẹ, tại sao mẹ có thể kiên cường mà sống đến vậy. Em thì không được như mẹ, em không có suy nghĩ sẽ muốn lập gia đình trong tương lai, nhưng tình cảm không thể nói trước được, nên em quyết định trước khi có quá nhiều trách nhiệm em sẽ đi.
Em cũng đã phí hoài 4 năm học và hối hận về điều đó, nhưng không gì khủng khiếp hơn giai đoạn lớp 10 lúc em có ny, em công nhận tâm lí em yếu và mù quáng nên đã làm ra những chuyện còn thua cả súc vật đối với gia đình, ny và chính bản thân em, em dùng hơn 1 năm để xoa dịu nỗi trống trải trong lòng nhưng vẫn không hoàn toàn quên được. Đến năm nay, chỉ mới đây thôi, nỗi đau của em càng lớn hơn khi 2 bé mèo của em mất, hoá ra nỗi mất mát do cái chết nó dằn vặt và ám ảnh em đến vậy, em cứ lo c